Trưa
em áp mình lên ngực tôi, lắng nghe tiếng tim tôi thở.
em bảo rằng, nó run rẩy như một con chim non vừa nở, yếu ớt và đầy sợ hãi. Đôi lúc lại như những tiếng đập cánh uất hận, khổ sở và mỏi mệt.
em bảo rằng tiếng tôi thở, rít dài và the thé như một người đang gào thét từ xa vọng lại.
và em bảo với tôi, em cũng không hiểu nữa
còn tôi, kỳ thực tôi chỉ nghe thấy tiếng em thỏ thẻ, hoà lẫn dần vào tiếng máy quạt, rất đều.
trong cái thời khắc ngắn ngủi đó, dường như tôi cũng đã được cùng em tan biến đi mất.
9.23, drwaste.
Comments
Post a Comment