Trùng tụ




Tôi nhận ra rằng tôi có lẽ đã không còn là mình của một năm trước. Và phải chăng bây giờ, em cũng không còn là em mà tôi từng biết đến nữa. 


Có phải chăng cuộc sống vốn dĩ phải là như thế, đời sắp đặt ta trùng tụ với nhau, trọn vẹn trong một thoáng chốc rồi lại xé tan ta ra thành những mảnh ghép không bao giờ gặp lại. 


Những mảnh ghép không lành lặn ấy, trên cung đường mà chúng tiếp tục đi, theo lẽ thường mà không ngừng biến đổi theo những cách mà có lẽ ta không bao giờ mường tượng nổi. 


Chắc vì thế mà số phận không để chúng được quay về, bởi lẽ khi ấy chúng nó đã không còn là những mảnh ghép vừa vặn với nhau nữa rồi.


nhưng mà thực chất, làm gì có một thứ được tạo ra chỉ để dành riêng cho một thứ khác đâu em. 


(..) 

Tôi nào có thực sự mất gì đâu, 

Nhưng lại luôn cảm thấy như mình tàn tật, thiếu thốn, xoáy sâu vào là cái đói khát, nghèo nàn tình yêu đến trơ trẽn, bạc nhược. 

Những lúc đói lòng, ruột gan tôi vẫn dấy lên cái mất mát ngày em đã đốt cái mảnh tình chết của chúng mình và rời bỏ tôi đi. 


sự quen thuộc hoá nó thành một cơn đói mơ hồ, cồn cào, lạnh buốt và trống rỗng. 



Tôi không chắc liệu có thứ gì có thể giúp tôi lấp đầy được cái lỗ hổng này, một cái huyệt mà tôi đã đào cho em trong trái tim mình. 

Kể cả là nếu đó có là em, nếu em có quay trở về chăng nữa. 


(…) 


“Nếu cái chết có thể chuộc được tội lỗi thì trên mặt đất này đã toàn là nghĩa trang và mộ địa.” 


Tôi mong sao, dầu cho có phương trời cách biệt, chúng ta đều được an lành. Tôi mong em được hạnh phúc. Hãy cho tôi biết rằng, em được hạnh phúc.









Comments

Popular Posts