Mùa hè đã chết.
Anh không còn nhớ rõ giọng nói của em nữa. Có lẽ vì anh đã chưa được nghe đủ nhiều. Nhưng đâu đó trong đầu anh vẫn luôn vang vọng những gì em nói dưới hình hài những dòng chữ tin nhắn lộn xộn và mờ nhạt. Cứ như một bản nhạc cũ mà ta đã quên đi nhạc điệu, đôi lúc nó lại mơ màng phát lên nhưng không tài nào nhớ nổi
Làm thế nào để anh có thể buông bỏ, những điều mà có lẽ đối với em, chưa từng có thật. Nhưng đó là những gì anh trân quý, là những gì đã làm cho anh cảm thấy được đủ đầy, tuy rằng nó đã không kéo dài mãi.
Anh không biết cách để chấp nhận rằng một người, không còn yêu một người nữa. Có lẽ vì anh luôn sợ hãi rằng rồi ai cũng sẽ rời bỏ mình đi.
rồi mùa hè cũng đã chết.
Anh mong mùa thu này, em sẽ cuối cùng được tự do. Còn anh cũng ước gì, mình sẽ không ngủ mãi trong cơn mộng này nữa.
drwaste, 19.8.23
Comments
Post a Comment